Nó - con bé có ngoại hình ở mức trung bình, học cũng bình thường, tính cách thì ngang bướng, ...
Còn...
Hắn - gần như ngược hẳn với nó: khá điển trai, răng khểnh mà, duyên lắm. Nói chung là hắn "tốt".
Còn...
Hắn - gần như ngược hẳn với nó: khá điển trai, răng khểnh mà, duyên lắm. Nói chung là hắn "tốt".
No quen hắn qua Facebook, sau khi được con bạn học cùng trường với hắn giới thiệu rằng hắn cũng đươc, nó quyết tâm tán hắn!
Mới đầu, nó cũng định chỉ trêu cho vui thôi nhưng khi nó tuyên bố sẽ tán hắn, hắn nói: "Tớ chỉ biết gam chứ không biết yêu". Với tính cách ngang bướng của nó, tất nhiên nó không thể chịu thua một cách dễ dàng rồi.
Thời gian trôi... Và đúng như ý nó, nó và hắn yêu nhau.
Dường như khi yêu nó hắn đã dần thay đổi: ít chơi game hơn, quan tâm nó và yêu thương nó lắm...
Hắn vì nó, mà làm tất cả.
Nó ốm - hắn đi học cùng để chép bài hộ nó, "hắn không muốn nó mệt". Nó đi mưa sang nhà hắn, bị ướt, hắn lo, hắn giận, hắn sợ nó ốm.
Hắn chở nó đi chơi vòng vòng dưới trời mưa nhưng không chịu mặc áo mưa, không chịu đội mũ, nó mắng, hắn nói muốn thử cảm giác nó đi mưa sang nhà hắn như thế nào, bướng không kém gì nó. ó đi thì không chịu mặc áo ấm, hắn sợ nó lạnh, mang áo sang trường cho nó... Lúc nào hắn cũng quan tâm và nhớ đến nó. Nó nhớ, có lần lớp hắn làm áo đá bóng, hắn cũng đặt cả cho nó, hắn mua tặng nó con gấu để ôm khi không có hắn bên cạnh,... Nó biết, hắn yêu nó, và nó cũng vậy. Nó yêu hắn lắm.
Hắn vì nó, mà làm tất cả.
Nó ốm - hắn đi học cùng để chép bài hộ nó, "hắn không muốn nó mệt". Nó đi mưa sang nhà hắn, bị ướt, hắn lo, hắn giận, hắn sợ nó ốm.
Hắn chở nó đi chơi vòng vòng dưới trời mưa nhưng không chịu mặc áo mưa, không chịu đội mũ, nó mắng, hắn nói muốn thử cảm giác nó đi mưa sang nhà hắn như thế nào, bướng không kém gì nó. ó đi thì không chịu mặc áo ấm, hắn sợ nó lạnh, mang áo sang trường cho nó... Lúc nào hắn cũng quan tâm và nhớ đến nó. Nó nhớ, có lần lớp hắn làm áo đá bóng, hắn cũng đặt cả cho nó, hắn mua tặng nó con gấu để ôm khi không có hắn bên cạnh,... Nó biết, hắn yêu nó, và nó cũng vậy. Nó yêu hắn lắm.
NHƯNG...
"Cuộc sống đầu lường trước điều gì, tình yêu có thể đếm rồi đi..."
Tình cảm giữa nó và hắn, cứ thế nhạt dần... Tin nhắn yêu thương ngày ấy, ngày càng ít. Hắn đã không còn quan tâm nó nữa, hắn chán nó, chán cái tính trẻ con của nó... Và chính nó cũng thế, tình cảm nó dành cho hắn cũng không còn nguyên vẹn như lúc ban đầu. Nó cảm thấy, có hắn cũng được mà không có cũng không sao. Nó vẫn ổn. Bởi thế, trong lần giận hắn, nó buông lời chia tay. Hắn đồng ý.
Nó nghĩ nó làm vậy là đúng, bởi hắn đâu còn yêu nó. Chia tay hắn, nó không rơi một giọt nước mắt, ngày ngày trôi qua, nó nghĩ giữa hắn và nó thực không còn cảm xúc gì nữa.
Nó nghĩ nó làm vậy là đúng, bởi hắn đâu còn yêu nó. Chia tay hắn, nó không rơi một giọt nước mắt, ngày ngày trôi qua, nó nghĩ giữa hắn và nó thực không còn cảm xúc gì nữa.
Nhưng nó lầm. Ngày thứ năm xa hắn, nó nhớ hắn, nó nhớ tấc cả những gì hắn làm vì nó: từng hạnh phúc vậy mà... Và nó khóc, khóc thật nhiều rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Sáng dậy, đôi mắt mệt mỏi mà sưng húp nhìn vào gương nó chợt nghĩ: thì ra nó vẫn còn yêu hắn sao? Nó đã tưởng, nó sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt vì hắn nữa chứ.
Nó quyết định nhắn tin cho hắn, nó xin lỗi hắn vì tất cả, nó đã không nên buông tay hắn, nó muốn được yêu hắn lần nữa...
Nhưng hắn nói giờ không còn cảm giác yêu nữa.
Nó đau!
Nó lại òa khóc, nó muốn gặp hắn một lần, chỉ một lần thôi song hắn lại từ chối, hắn nói hắn đã quyết tâm rồi. Hắn đã mất ba đêm thức trắng để suy nghĩ và quyết định quên nó. Hắn không thể gặp nó, hắn sợ, hắn gặp nó hắn sẽ không xa nó được.
Vậy mà bao lâu nay nó vô tâm, xa hắn nó không mảy may suy nghĩ, hắn thức trắng - nó vẫn ngủ ngon lành... Nó hối hận lắm, nhưng sau tất cả hắn lại nói chưa từng yêu nó, nó biết, hắn đang dối nó, và dối cả chính lòng mình. Nhưng nó vẫn cố vờ tin là thật, vương vấn trong lòng chút hụt hẫng, nó tự ngủ: không có anh em vẫn ổn mà...
Nhưng hắn nói giờ không còn cảm giác yêu nữa.
Nó đau!
Nó lại òa khóc, nó muốn gặp hắn một lần, chỉ một lần thôi song hắn lại từ chối, hắn nói hắn đã quyết tâm rồi. Hắn đã mất ba đêm thức trắng để suy nghĩ và quyết định quên nó. Hắn không thể gặp nó, hắn sợ, hắn gặp nó hắn sẽ không xa nó được.
Vậy mà bao lâu nay nó vô tâm, xa hắn nó không mảy may suy nghĩ, hắn thức trắng - nó vẫn ngủ ngon lành... Nó hối hận lắm, nhưng sau tất cả hắn lại nói chưa từng yêu nó, nó biết, hắn đang dối nó, và dối cả chính lòng mình. Nhưng nó vẫn cố vờ tin là thật, vương vấn trong lòng chút hụt hẫng, nó tự ngủ: không có anh em vẫn ổn mà...
Nói vậy thôi chứ thực ra những ngày xa hắn với nó chưa bao giờ là ổn cả. Nó nhớ hắn nhiều lắm. Nhớ cái cách hắn gọi nó là "vợ bướng", "vợ ngố", nhớ những lần hắn ôm nó từ sau mà hát "Vợ yêu" cho nó nghe, nhớ cả những lần giận dỗi mà nó là người sai, nhưng vẫn cứ muốn hắn xin lỗi...
Chao ôi!
Đến bây giờ nó mới nhận ra hắn quan trọng với nó nhường nào. Nó chỉ muốn chạy đến ôm hắn và nói cho hắn biết nó nhớ hắn biết bao nhiêu, rằng những ngày không có hắn với nó trông qua thật vô nghĩa...
Nó cần hắn lắm!
Chao ôi!
Đến bây giờ nó mới nhận ra hắn quan trọng với nó nhường nào. Nó chỉ muốn chạy đến ôm hắn và nói cho hắn biết nó nhớ hắn biết bao nhiêu, rằng những ngày không có hắn với nó trông qua thật vô nghĩa...
Nó cần hắn lắm!
Như thương cảm với nó, ông trời đã sắp đặt số phận cho nó một cơ hôi được yêu hắn thêm lần nữa.
Nửa tháng xa nhau...
Hắn với nó lại yêu nhau, nhưng mọi thứ đã không còn như trước, nó sợ hắn lại xa nó nên nó đã cố gắng thật nhiều để hiểu hắn và nghe lời hắn.
Hắn nói không thích xưng "vợ chồng", nó cũng không xưng như thế nữa. Nó cũng không đòi gặp hắn, không đòi hỏi sự quan tâm từ hắn nữa. Bởi nó nghĩ: nếu hắn thực sự yêu nó thì hắn sẽ dành thời gian gặp nó, sẽ nói yêu nó và nhớ nó. Còn nếu nó cứ cố ép hắn thì chỉ làm hắn mệt mỏi hơn mà ròi xa nó thôi.
Hắn nói không thích xưng "vợ chồng", nó cũng không xưng như thế nữa. Nó cũng không đòi gặp hắn, không đòi hỏi sự quan tâm từ hắn nữa. Bởi nó nghĩ: nếu hắn thực sự yêu nó thì hắn sẽ dành thời gian gặp nó, sẽ nói yêu nó và nhớ nó. Còn nếu nó cứ cố ép hắn thì chỉ làm hắn mệt mỏi hơn mà ròi xa nó thôi.
Người ta nói, sau khi chia tay, tình cảm khi quay lại sẽ nhạt hơn...
Nhưng nó không nghĩ giữa hăn và nó tình cảm ấy lại nhạt đến vậy. Nói là người yêu nhưng thực chất chẳng giống người yêu chút nào. Một ngày được vài ba tin nhắn, hắn cũng không hề nói nhớ nó và yêu nó... nhiều lúc nó cũng chạnh lòng lắm!
Nó cũng như những người con gái khác, thèm được yêu thương, được quan tâm lắm chứ!
Nó nhớ hắn, cũng không dám hẹn gặp. Hắn từng nói, vì nó muốn gặp hắn mà hắn phải nghỉ học, về muộn bị mắng. Hắn trách nó nhưng có bao giờ hắn nghĩ: vì sao nó đòi gặp hắn? Không phải vì nó nhớ và yêu hắn đó sao? Hắn trách nó không hiểu hắn... Ừ hiểu sao được khi nó hỏi mà hắn trả lời không ai nói gì.
Đó... Hắn trách nó nhưng hắn cũng đâu có hiểu!
Nó cũng như những người con gái khác, thèm được yêu thương, được quan tâm lắm chứ!
Nó nhớ hắn, cũng không dám hẹn gặp. Hắn từng nói, vì nó muốn gặp hắn mà hắn phải nghỉ học, về muộn bị mắng. Hắn trách nó nhưng có bao giờ hắn nghĩ: vì sao nó đòi gặp hắn? Không phải vì nó nhớ và yêu hắn đó sao? Hắn trách nó không hiểu hắn... Ừ hiểu sao được khi nó hỏi mà hắn trả lời không ai nói gì.
Đó... Hắn trách nó nhưng hắn cũng đâu có hiểu!
Và có lẽ...
Vì nghe lời hắn, nó ít nhắn tin với hắn hơn, cố không làm hắn mệt mỏi nên hắn mới hết yêu nó.
Hắn nói muốn làm bạn thân. Nó đành đồng ý.
Làm bạn, hắn đổi mật khẩu facebook, không còn là mật khẩu "hắn mãi yêu nó" nữa. Nó buồn. Nó đành chấp nhận. Bây giờ giữa nó và hắn đâu còn gì nữa để nó có quyền ép hắn?
Làm bạn, nó vẫn để mật khẩu facebook: yeu*****. Nó vẫn luôn coi hắn là người yêu, vẫn từ chối lời yêu của người khác, vẫn mong chờ sau này hắn sẽ lại yêu nó.
Vì nghe lời hắn, nó ít nhắn tin với hắn hơn, cố không làm hắn mệt mỏi nên hắn mới hết yêu nó.
Hắn nói muốn làm bạn thân. Nó đành đồng ý.
Làm bạn, hắn đổi mật khẩu facebook, không còn là mật khẩu "hắn mãi yêu nó" nữa. Nó buồn. Nó đành chấp nhận. Bây giờ giữa nó và hắn đâu còn gì nữa để nó có quyền ép hắn?
Làm bạn, nó vẫn để mật khẩu facebook: yeu*****. Nó vẫn luôn coi hắn là người yêu, vẫn từ chối lời yêu của người khác, vẫn mong chờ sau này hắn sẽ lại yêu nó.
NHƯNG...
Nó lại lầm, giờ trong hắn, nó đâu còn tồn tại, hắn hình như ghét nó vì nó lừa dối hắn (theo cách nghĩ của hắn)... Nó nghĩ việc nó làm không phải là "lừa" như hắn nói, nó giải thích, vậy mà hắn chẳng nghe... Nó không thể hiểu sao hắn lại không tin nó? Quãng thời gian yêu nó vẫn chưa đủ để hắn hiểu và tin tưởng nó hay sao? Hắn làm nó đau lắm, tổn thương lắm và cứ thế, hắn lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời nó như chưa từng tồn tại...
"Em chọn cô đơn."
Không hay tự bao giờ, nó đã mê mẩn bài hát đó nữa. Có lẽ, từ cái ngày nó chính thức phải rời xa hắn. Bài ca ấy, dường như là sự an ủi duy nhất đối với nó. "Em chọn cô đơn nhưng em vẫn ổn mà..." mỗi khi nghe và nhẩm thầm câu hát ấy nó lại bị chị nó mắng "không ổn thì nói không ổn chứ sao lại tự lừa dối mình".
Vâng, nó không ổn. Nhưng nói ra thì ai sẽ hiểu cho nó?
Nói "không ổn" thì liệu có "ổn" được không? Nó cũng chẳng biết nữa...
Xa hắn, nó vẫn cười thật nhiều, nhưng nụ cười ấy đầy gượng gạo và dường như chỉ là để thể hiện cái "ổn" của nó.
Xa hắn, nó luôn dặn bản thân phải thật mạnh mẽ, thật kiên cường.
Xa hắn, nó thường đi đến những chỗ đông người, nó không tự nhốt mình trong phòng như những người khác bởi nó sợ, nó sợ sẽ lại phải nhớ đến hắn.
Vâng, nó không ổn. Nhưng nói ra thì ai sẽ hiểu cho nó?
Nói "không ổn" thì liệu có "ổn" được không? Nó cũng chẳng biết nữa...
Xa hắn, nó vẫn cười thật nhiều, nhưng nụ cười ấy đầy gượng gạo và dường như chỉ là để thể hiện cái "ổn" của nó.
Xa hắn, nó luôn dặn bản thân phải thật mạnh mẽ, thật kiên cường.
Xa hắn, nó thường đi đến những chỗ đông người, nó không tự nhốt mình trong phòng như những người khác bởi nó sợ, nó sợ sẽ lại phải nhớ đến hắn.
Nhưng dường như mọi cố gắng của nó đều vô ích. Nó vẫn nhớ đến hắn, đôi lúc nó còn tự hỏi: trong hắn liệu nó còn tồn tại? Đáp lại nó chẳng còn gì ngoài khoảng không vô hình và sự im lặng đến đáng sợ.
Đến tận hôm nay nó vẫn ngỡ hắn xa nó không là sự thật. Nó vẫn cứ tin và sống trong quá khứ đầy những hồi tưởng về những lời hứa "không bao giờ bỏ rơi nó" của hắn. Phải chăng nó quá ảo tưởng? Phải chăng cái ý nghĩ hắn còn yêu nó chỉ là cái cớ để nó tự an ủi của bản thân? Nó cười chính mình vì sự cố chấp của bản thân...
Thời gian trôi liệu có xóa nhòa được tình yêu nó dành cho hắn khi mà nó cứ mãi ảo tưởng như vậy? Nó không dám đối mặt với sự thật là hắn đã chẳng còn bên nó.
Đêm lặng, nó lại bật khóc, khóc thật nhiều, mỗi tiếng nấc không nên lời lại là một nỗi đau trôi theo những dòng nước mắt, trong vô thức nó thầm gọi tên hắn. Nó đã quá mệt mỏi với hàng vạn suy nghĩ miên man, hàng vạn câu hỏi không câu trả lời... Rồi lại thiếp đi lúc nào không hay... Sau những đêm đầy nước mắt, nó lại dậy, soi gương và cười cho bộ dạng thê thảm, đáng-thương-hại của nó, nó có nên chờ đợi trong vô vọng, có nên hi vọng vào hắn nữa hay không? Nó thực không biết phải làm sao nữa. Chờ đợi liệu có là hạnh phúc.
Thời gian trôi liệu có xóa nhòa được tình yêu nó dành cho hắn khi mà nó cứ mãi ảo tưởng như vậy? Nó không dám đối mặt với sự thật là hắn đã chẳng còn bên nó.
Đêm lặng, nó lại bật khóc, khóc thật nhiều, mỗi tiếng nấc không nên lời lại là một nỗi đau trôi theo những dòng nước mắt, trong vô thức nó thầm gọi tên hắn. Nó đã quá mệt mỏi với hàng vạn suy nghĩ miên man, hàng vạn câu hỏi không câu trả lời... Rồi lại thiếp đi lúc nào không hay... Sau những đêm đầy nước mắt, nó lại dậy, soi gương và cười cho bộ dạng thê thảm, đáng-thương-hại của nó, nó có nên chờ đợi trong vô vọng, có nên hi vọng vào hắn nữa hay không? Nó thực không biết phải làm sao nữa. Chờ đợi liệu có là hạnh phúc.
Người ta nói, người ta nói thật nhiều, trong đó có câu rằng: Trong cuộc sống, đôi lúc phải biết chấp nhận.
Có lẽ, nó nên học cách buông tay, chôn vùi những kí ức vào góc khuất nhất của trái tim, để quên quá khứ, sống cho hiện tại và nghĩ đến tương lai. Quyết tâm hắn thực chưa bao giờ là dễ, nó sợ nó sẽ không làm được. Nhưng nó đành phải thử...
Nó lấy hết can đảm nhắn cho hắn tin nhắn cuối dài, thật dài nói cảm nghĩ của nó:
"Anh à! Không biết đến bao giờ em mới thôi phải rơi nước mắt vì anh nữa. Thời gian qua, em vẫn nhớ anh, vẫn yêu anh nhiều, thật nhiều, nhiều lắm! Em vẫn thường tự an ủi bản thân như con ngốc rằng anh vẫn yêu em, rằng anh chưa hề bỏ mặc em. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách của riêng anh. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả... Và vì thế em vẫn chờ đợi anh. Em ngốc quá phải không N?
"Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ..." Ừ, em đã khóc thật nhiều. khóc cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em trao gửi anh trong vô vọng...
Em yêu anh nhiều như thế, sao anh chưa một lần giữ em lại? Những nỗi đau anh gây ra cho người khác, anh không thấy, không nhận ra, đâu có nghĩa là nó không tồn tại!
Dù rằng, anh chẳng còn bên em nữa, dù rằng, em đã trở trành một kí ức thật nhạt nhòa, thật mịt mờ trong anh, thì em cũng đâu thể nào quên được hơi ấm của anh khi anh ở bên em ngày trước.
Đến khi phát hiện ra những gì em làm cho anh chỉ là những phiền toài khiến anh bực bội... Tương lai của anh, cuộc sống của anh, chắc em chẳng thể nào bước chân vào được nữa nhỉ? Điều đó đơn giản vậy mà đến giờ em mới nhận ra... Nó thật đau, nỗi đau ấy, đến bao giờ mới vơi đi?
Anh đã cho em niềm tin, nghị lực và quyết tâm. Em đã rất sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ nói từ biệt với em. Em luôn nguyện ước: Anh sẽ mai bên em...
Em không tài nào thôt lên bằng lời được những nhớ nhung cho anh nghe thấy.
Cái ngày ấy rồi cũng đến, anh bảo em ngừng yêu anh. Lời ước nguyện ngày nào tan theo mây trời, không thể níu giữ... Con đường em đi sẽ chẳng còn anh cùng bước, anh để em bước đi một mình một cách nặng nhọc và đầy sợ hãi.
Em còn nhớ anh từng nói với em: "Khi nào em không muốn bước cùng anh nữa thì anh mới buông tay em. Nếu không thì anh sẽ chẳng bao giờ có thể buông tay em. Tin anh nhé." Nực cười anh nhỉ, đến tận hôm nay, em vẫn không hiểu đó là thật hay đùa. Có lẽ em đã đặt quá nhiều niềm tin vào người nói những câu nói đó - là anh. Anh đã bỏ em lại phía sau mà chẳng một lần ngoảnh đầu lại. Anh cũng chẳng hề muốn biết em sống như thế nào. Em vẫn giữ nụ cười tươi thật tươi trên môi, nhưng anh có hay chăng đó là giả tạo? Em vẫn tỏ ra mình ổn thật ổn, nhưng anh có hay chăng lòng em đang dậy sóng? Chắc không đâu anh nhỉ?
Em chẳng hề trách cứ gì anh vì khi yêu anh em đã chấp nhận đau khổ và hi sinh vì khi con người yêu ai đó, là trao cho người ấy quyền làm đau mình.
Dù sao em cũng muốn cám ơn anh đã cho em một quãng thời gian được sống trong thiêng đường tình yêu với những điều lãng mạn nhất anh dành cho em, cám ơn anh vì một bờ vai nương tưa.
Em cũng vẫn cám ơn anh vì đã cho em cả thật nhiều khổ đau. Anh cho như vậy nên anh cũng lấy của em không ít nước mắt. Nhưng tất cả những thứ đó đã dạy em yêu một cách thật cao thượng. Như vậy quá đủ cho một tình yêu phải không anh?
Người ta cứ nói nhiều thật nhiều rằng: Cô quên sẽ nhớ và cố nhớ sẽ quên, nhưng đôi lúc khoảng cách giữa nhớ và quên là rất mong manh.
Em tin rồi một ngày nào đó em sẽ lãng quên hình bóng anh mà thôi, cũng giống như quên lãng đi tình yêu của em vậy. Nói vậy chứ em chẳng trách nổi anh, em chỉ trách quy luật cuộc sống thật tàn nhẫn, không ai là của ai mãi mãi có thể vì thế nên chẳng có gì là không thể quên khi ta không muốn nhớ.
Em đã từng hi vọng rằng thi đại học xong, ta sẽ lại bên nhau, song em lại lầm.
Vì thế, em sẽ cố quên anh đi để tìm lại khoảng bình yêu của tâm hồn mình, quên anh và cho anh vào một ngăn tủ kí ức trong trái tim.
Em vẫn thường tự hỏi: "Mày có thể yêu đến mức nào?" Câu trả lời em đã có rồi N à, em có thể yêu anh nhiều đến khi tình yêu trong em đủ lớn để rời xa, đến khi em đủ can đảm để buông tay một người em yêu hơn cả bản thân mình.
Có lẽ, nó nên học cách buông tay, chôn vùi những kí ức vào góc khuất nhất của trái tim, để quên quá khứ, sống cho hiện tại và nghĩ đến tương lai. Quyết tâm hắn thực chưa bao giờ là dễ, nó sợ nó sẽ không làm được. Nhưng nó đành phải thử...
Nó lấy hết can đảm nhắn cho hắn tin nhắn cuối dài, thật dài nói cảm nghĩ của nó:
"Anh à! Không biết đến bao giờ em mới thôi phải rơi nước mắt vì anh nữa. Thời gian qua, em vẫn nhớ anh, vẫn yêu anh nhiều, thật nhiều, nhiều lắm! Em vẫn thường tự an ủi bản thân như con ngốc rằng anh vẫn yêu em, rằng anh chưa hề bỏ mặc em. Chỉ là, anh đang quan tâm em, thương em theo cách của riêng anh. Dù nó không ngọt ngào, không dịu dàng, nhưng em đã giữ cho mình một kiên định rằng, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em quan trọng biết nhường nào, rằng chỉ cần có em thôi anh sẽ đủ sức vượt qua tất cả... Và vì thế em vẫn chờ đợi anh. Em ngốc quá phải không N?
"Chẳng cần phải tỏ ra mạnh mẽ..." Ừ, em đã khóc thật nhiều. khóc cho những kỉ niệm của chúng ta, cho những yêu thương đong đầy em trao gửi anh trong vô vọng...
Em yêu anh nhiều như thế, sao anh chưa một lần giữ em lại? Những nỗi đau anh gây ra cho người khác, anh không thấy, không nhận ra, đâu có nghĩa là nó không tồn tại!
Dù rằng, anh chẳng còn bên em nữa, dù rằng, em đã trở trành một kí ức thật nhạt nhòa, thật mịt mờ trong anh, thì em cũng đâu thể nào quên được hơi ấm của anh khi anh ở bên em ngày trước.
Đến khi phát hiện ra những gì em làm cho anh chỉ là những phiền toài khiến anh bực bội... Tương lai của anh, cuộc sống của anh, chắc em chẳng thể nào bước chân vào được nữa nhỉ? Điều đó đơn giản vậy mà đến giờ em mới nhận ra... Nó thật đau, nỗi đau ấy, đến bao giờ mới vơi đi?
Anh đã cho em niềm tin, nghị lực và quyết tâm. Em đã rất sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ nói từ biệt với em. Em luôn nguyện ước: Anh sẽ mai bên em...
Em không tài nào thôt lên bằng lời được những nhớ nhung cho anh nghe thấy.
Cái ngày ấy rồi cũng đến, anh bảo em ngừng yêu anh. Lời ước nguyện ngày nào tan theo mây trời, không thể níu giữ... Con đường em đi sẽ chẳng còn anh cùng bước, anh để em bước đi một mình một cách nặng nhọc và đầy sợ hãi.
Em còn nhớ anh từng nói với em: "Khi nào em không muốn bước cùng anh nữa thì anh mới buông tay em. Nếu không thì anh sẽ chẳng bao giờ có thể buông tay em. Tin anh nhé." Nực cười anh nhỉ, đến tận hôm nay, em vẫn không hiểu đó là thật hay đùa. Có lẽ em đã đặt quá nhiều niềm tin vào người nói những câu nói đó - là anh. Anh đã bỏ em lại phía sau mà chẳng một lần ngoảnh đầu lại. Anh cũng chẳng hề muốn biết em sống như thế nào. Em vẫn giữ nụ cười tươi thật tươi trên môi, nhưng anh có hay chăng đó là giả tạo? Em vẫn tỏ ra mình ổn thật ổn, nhưng anh có hay chăng lòng em đang dậy sóng? Chắc không đâu anh nhỉ?
Em chẳng hề trách cứ gì anh vì khi yêu anh em đã chấp nhận đau khổ và hi sinh vì khi con người yêu ai đó, là trao cho người ấy quyền làm đau mình.
Dù sao em cũng muốn cám ơn anh đã cho em một quãng thời gian được sống trong thiêng đường tình yêu với những điều lãng mạn nhất anh dành cho em, cám ơn anh vì một bờ vai nương tưa.
Em cũng vẫn cám ơn anh vì đã cho em cả thật nhiều khổ đau. Anh cho như vậy nên anh cũng lấy của em không ít nước mắt. Nhưng tất cả những thứ đó đã dạy em yêu một cách thật cao thượng. Như vậy quá đủ cho một tình yêu phải không anh?
Người ta cứ nói nhiều thật nhiều rằng: Cô quên sẽ nhớ và cố nhớ sẽ quên, nhưng đôi lúc khoảng cách giữa nhớ và quên là rất mong manh.
Em tin rồi một ngày nào đó em sẽ lãng quên hình bóng anh mà thôi, cũng giống như quên lãng đi tình yêu của em vậy. Nói vậy chứ em chẳng trách nổi anh, em chỉ trách quy luật cuộc sống thật tàn nhẫn, không ai là của ai mãi mãi có thể vì thế nên chẳng có gì là không thể quên khi ta không muốn nhớ.
Em đã từng hi vọng rằng thi đại học xong, ta sẽ lại bên nhau, song em lại lầm.
Vì thế, em sẽ cố quên anh đi để tìm lại khoảng bình yêu của tâm hồn mình, quên anh và cho anh vào một ngăn tủ kí ức trong trái tim.
Em vẫn thường tự hỏi: "Mày có thể yêu đến mức nào?" Câu trả lời em đã có rồi N à, em có thể yêu anh nhiều đến khi tình yêu trong em đủ lớn để rời xa, đến khi em đủ can đảm để buông tay một người em yêu hơn cả bản thân mình.
[...]
Em chẳng mong anh sẽ quay về với em sau khi đọc những dòng này, vì em biết một khi đi thì anh sẽ đi mãi chẳng về, chẳng bao giờ trở lại. Chỉ mong anh hiểu, rằng trong cuộc đời anh đã từng có một người con gái đã lặng lẽ, âm thầm trao về anh một tình yêu thật to lớn, thật chân thành, thật tha thiết, bằng trọn vẽn cả trái tim.
Tạm biệt!"
Tạm biệt!"
Nó kết thúc tin nhắn bằng nước mắt. Vậy là hết, hết thật rồi. Nó sẽ thôi hi vọng, nó sẽ phỉa quên đi hắn, nó sẽ phải bắt đầu một cuộc sống không có hắn hiện hữu, không có hắn bên cạnh. Nhưng trong một góc khuất nhất của trái tim nó, hắn luôn tồn tại... Nó sẽ lặng lẽ dõi theo và cầu nguyện cho hắn.
Nếu được chọn lại, nó vẫn sẽ chọn yêu hắn.
Nó sẽ...
Lặng Nhìn Anh Hạnh Phúc!
Nếu được chọn lại, nó vẫn sẽ chọn yêu hắn.
Nó sẽ...
Lặng Nhìn Anh Hạnh Phúc!
Post a Comment